Trần Bình An đứng ở ngoài cửa chính điện, tấm Dương Khí Thiêu Đăng phù giống như là đụng trúng một vách tường, năm lần mười lượt va chạm lắc lư, dừng lại không tiến về phía trước nữa.
Dương khí ẩn chứa trong phù lục giấy vàng cũng dần dần mai một.
Trần Bình An đưa tay ra, bàn tay như đang áp lên một lớp mặt băng của con sông mùa đông, hắn khẽ tăng thêm lực, vẫn không thể phá vỡ.
Trần Bình An khép hai ngón tay lại, xoay người đồng thời đột nhiên vặn cổ tay một cái, tấm Thiêu Đăng phù vốn không còn nhiều linh khí sót lại kia, vội vàng bay vút về hướng quảng trường, bay một vòng trên đỉnh đầu thi thể hai con rối, hai nam tử bộp một tiếng, nặng nề té ngã xuống đất, sợi dây ánh sáng trên người gãy vụn từng đoạn, sau khi thi thể ngã xuống đất, máu tươi giàn giụa.Cô gái áo trắng thu tay lại, cũng không tức giận, nhưng đám nữ tử trong hai điện lại giương nanh múa vuốt, trong ánh mắt nhìn phía Trần Bình An tràn đầy thù hận thấu xương.
Chỉ cần đọa thành ác quỷ, mặc kệ sinh tiền ngươi tâm địa từ bi như thế nào, cho dù là có nhân tính bản thiện như Nho gia Á thánh hay nói, thì dần dà sẽ như giỏ trúc múc nước, cuối cùng sẽ không dư thừa lại một chút nào.Đây là ý trời tự có trong minh minh.