Trần Bình An nín thở ngưng thần, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, sau nghi môn là đại điện, treo tấm biển chữ vàng, thần linh được đại điện hiến tế không phải Thành Hoàng gia, mà pho tượng ngồi đó là một vị khai quốc công huân võ tướng Thải Y quốc, hai bên trái phải là văn võ phán quan cùng với tổng cộng tám vị chúc quan. Tấm biển do tiên đế Thải Y quốc tự tay viết chữ đề danh, giờ phút này nước sơn màu vàng kim bong tróc hơn phân nửa, có một con đại xà màu đen to chừng cái chén, uốn lượn trên đó, thân hình buông thỏng xuống dưới, thò đầu phun xà tín về phía Trần Bình An, phát ra tiếng rung xì xì, như là đang thị uy và cảnh cáo.
Khi Trần Bình An vượt qua cửa, hắc xà chợt nhảy tới, há mồm to như thau máu, Trần Bình An không ngẩng đầu lên mà vặn thắt lưng nghiêng người, dùng năm ngón tay nắm lấy phần đầu hắc xa, cổ tay búng nhẹ một cái, súc sinh này nhất thời mềm yếu không có xương, khi nó bị ném văng ra sau đó rơi mạnh xuống đất thì đã mất mạng trước đó rồi.
Trần Bình An đi theo Thiêu Đăng phù lảo đảo tiếp tục đi về phía trước, khi đi qua đại điện, lại là một khoảnh quảng trường, chỉ là diện tích nhỏ lại, cổ thụ dày đặc, có một tấm bia đá đứng sừng sững, là cáo văn lặc thạch mà Hoàng đế Thải Y quốc sắc phong thần linh Thành Hào các, lúc ấy Trần Bình An còn cố tình đứng ở trước bia đá xem xét đánh giá nửa ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận, chữ viết thật bình thường, thậm chí không thể so được với thiếu niên Thôi Sàm.
Cũng may Đại Ly quốc sư đã cải danh thành Thôi Đông Sơn kia không ở bên cạnh mình, nếu không chắc chắn sẽ bị chọc giận không ít.
Trái phải quảng trường đều có Tài Thần điện và Thái Tuế điện, một bên là thắp hương dập đầu, khẩn cầu tiền tài vào nhiều như nước, một bên là lễ bái bản mạng thái tuế, hy vọng vô tai vô họa, cho nên dân chúng dập đầu ở trong này, có vẻ còn thành kính hơn so với khi tới đại điện lễ bái.