Trần Bình An hỏi: "Chúng ta có thể trực tiếp đi tìm vị Thành Hoàng gia kia hay không? Nói rõ mọi chuyện với ông ta? Quận thủ và tướng quân không biết sự lợi hại của những kẻ thần quái này, hơn nữa nếu thực sự gặp phải chuyện gì, có lẽ cũng có thể sử dụng chiêu chối bỏ trách nhiệm trên quan trường kia, nhưng mà vị thành hoàng gia này biết đâu lại có tương quan với an nguy của quận thành, nói lời khó nghe, Lưu thái thú có thể trốn đi, Mã tướng quân có thể án binh bất động, nhưng Thành Hoàng gia tuyệt đối không chạy thoát được đâu, hơn nữa nếu yêu ma thực sự có mưu đồ, chắc chắn điều đầu tiên chính là nhắm vào Thành Hoàng gia bản địa, cho nên Thành Hoàng gia sẽ quan tâm đến vấn đề này nhiều hơn so với quan lại.”
Hán tử râu quai nón trước mắt sáng ngời, vỗ đùi, trầm giọng nói: "Có thể làm được!"
Đạo sĩ Trương Sơn Phong cười giơ ngón tay cái về phía Trần Bình An.
Ngay vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, sau khi Trần Bình An mở cửa, nhìn thấy thư sinh họ Liễu và tỷ đệ Lưu Cao Hoa ba người đều mang thần sắc hoảng sợ, sau khi Lưu Cao Hoa đặt mông ngồi xuống thì rót một chén rượu đầy, "Các ngươi nói xem có kỳ quái hay không, vừa rồi thiên quan tố tượng bên Thành Hoàng các lại bị nứt hơn phân nửa thân mình, còn chảy máu tươi xuống đất, không chỉ như thế, trong miếu Thành Hoàng, rắn chuột bò cạp bò đầy đất, ghê tởm chết đi được, hôm nay cha ta đã phái người đóng cổng lớnThành Hoàng các lại, tránh để cho dân chúng bị hù dọa sợ hãi."
Hán tử râu quai nón vẻ mặt ngưng trọng, im lặng không lên tiếng, liếc mắt nhìn Trần Bình An và Trương Sơn Phong.