Lão thần tiên ôm quyền đi tới trước cảm tạ võ tướng, cuối cùng đi đến phía trước cầm đài, từ trong tay quẹt ra một nén nhang, cắm vào trong lư hương đồng thau trống rỗng, tự tay châm lửa, khói hương lượn lờ, tử khí quanh quẩn.
Gật gật đầu với cô gái đánh đàn kia, người sau thản nhiên cười, bắt đầu cúi đầu dâng trào cảm xúc.
Khi tiếng đàm cầm du dương không linh vang lên là lúc tâm thần mấy trăm người nghe cũng theo đó mà thư giãn.
Man hoang viễn cổ, thánh nhân tạo cầm, lấy chính thiên hạ âm. Cái gọi là cầm chính là để cấm chế dâm tà, chính nhân tâm.
(Trong cuốn Bạch hổ thông Ban Cố đã chú giải về nội hàm của Cổ Cầm: "Cổ cầm có nghĩa là cấm. Do đó cấm chỉ gian tà để quy chính lòng người")