Loan Cự Tử thở dài, vô cùng mỏi mệt nói: “Bởi vì A Lương kia, đến từ Kiếm Khí trường thành, nơi không chịu ảnh hưởng của thiên đạo thiên cơ nhất, trước đó lại cố ý dùng ngoại vật che đậy khí tượng, đừng nói là ngươi, chỉ sợ lão tổ tông Lục gia các ngươi,cũng phải dốc hết toàn lực từ sớm mới có hi vọng điều tra ra một chút manh mối, cho nên việc hôm nay không phải sai lầm, ngươi và ta không cần quá tự trách.”
Tống Trường Kính quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nhìn con rối phù lục đạo gia bị chém thành hai nửa kia, nam nhân ý chí sắt đá này lần đầu tiên lộ ra vẻ bi thương, cắm thanh đao hẹp Tường Phù kia vào mặt đất bên chân, thật cẩn thận vốc lên một vốc “bọt nước”, thu vào trong tay áo bào Lưu Thủy trên người.
Hai con rối võ tướng ngoài hoàng cung kia là món quà khai quốc do một đại tông Đạo gia nào đó đã tặng khi Đại Ly Tống thị xưng đế, từ lâu tâm trí đã không khác gì con người.
Hai vị “môn thần” lớn nhất thế tục Đông Bảo Bình châu này đời đời thủ hộ hoàng cung, nếu như mỗi đời hoàng tộc Tống thị có ai được xem trọng thì môn thần sẽ nguyện ý che chở cả đời. Vào thế hệ này của Tống Trường Kính, ông ta và ca ca Tống Chính Thuần có phúc duyên này, được coi là điềm lành dấu hiệu Đại Ly sắp hưng thịnh, bởi vì ở trước đó, hai vị thanh giáp võ tướng đã hai trăm năm chưa từng nhìn trúng một ai.
Tống Tập Tân chợt sắc mặt trắng như tuyết, giận dữ hét lên: “Kiếm đâu, kiếm của ta đâu! Không phải còn lại sáu thanh phi kiếm sao!? Vì sao không cảm nhận được một chút nào vậy?”