Bản thân Mã Khổ Huyền cũng không hiểu rõ, vì sao khi ở trước mặt bạn cùng lứa tuổi nơi ngõ Nê Bình này, hắn lại rất muốn nói chuyện, đương nhiên sau khi nói xong những gì muốn nói, thì còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Ví dụ như sẽ đánh một hồi!
Từ sau khi lên núi Mã Khổ Huyền đã lập lời thề, nếu đánh đồng cảnh, bất luận là với Luyện khí sĩ hay là võ phu thuần túy, thì cần phải toàn thắng, hạ ngũ cảnh cân sức ngang tài là như thế, sắp tới đạt đến trong ngũ cảnh cũng nên như thế, về sau thượng ngũ cảnh càng phải như thế!
Cho nên thiếu niên quê nhà Trần Bình An chính là một khúc mắc nho nhỏ, tu hành theo Binh gia thì chút khúc mắc ấy vốn chẳng là cái gì, nhưng mà đáng ghét, trong lòng Mã Khổ Huyền đương nhiên không thoải mái, ở Chân Võ sơn thần tiên trên núi tụ tập còn có thể đại sát bốn phương, vậy mà lúc trước lại bại dưới tay một tiểu tử chân đất biết chút kỹ năng võ phu tầm thường?
Trần Bình An hỏi: "Gặp mặt rồi, có phải muốn đánh một trận hay không?"