Hồ ly lửa đỏ bực tức dẫm mộtchân lên trên đầu Tào Tuấn, "Tên khốn này, có lòng nhắc nhở ngươi, sao lại mắng chửi người ta vậy!"
Thiếu niên đã dần dần ổn định khí tức, kiếm phôi đang chiếm thượng phong không biết vì sao đột nhiên dứt khoát thu binh, im lặng qua lại ở bên trong một tòa khí phủ nguy nga.
Tào Tuấn không nhìn lén cảnh tượng bên kia nữa, bỡn cợt cười nói: "Nghe nói ngươi có một muội muội tên Thanh Anh, cũng là một trong những lão tổ hồ tộc giống như ngươi, có hi vọng mọc ra cái đuôi thứ chín, lão Tào thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng rất nhiều năm rồi, thật sự đẹp tới vậy sao?"
Hồ ly lửa đỏ nhấc lên cái đuôi của mình lên, xem nó như cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, nhe răng nói: "Đẹp cái rắm, một gương mặt giống như người chết, từ nhỏ đã không thích cười, còn mắt cao hơn đầu, vừa nhìn là biết không có phúc khí. Với ánh mắt của lão rùa già này, cho dù là heo nái, chỉ cần mông bự thì lão đều cảm thấy xinh đẹp như tiên nữ trên trời."
Tào Tuấn do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói cô ta quanh quẩn gần tòa Hùng Trấn lâu kia cả trăm năm, chẳng lẽ vì mong được trở thành thị thiếp của tên kia?"