Hán tử khỏe mạnh thấp bé sắc mặt trầm tĩnh, giọng điệu bình thản.
Thôi Đông Sơn chậc chậc lấy làm kỳ lạ, lần này hắn chỉ xem náo nhiệt, không sợ ông trời bị chọc ra một lỗ thủng.
Mao Tiểu Đông cảm thấy đau đầu, vừa định lên tiếng khuyên can, hán tử kia đã nhếch miệng, lộ ra hàm răng tuyết hếu, "Nếu hoàng đế Đại Tùy nói chuyện không lọt lỗ tai, vậy càng đơn giản, nói lý thì có cách đấu của nói lý, không chịu nói lý cũng sẽ có cách đấu của không chịu nói lý. Lý Nhị ta hôm nay không dỡ tòa hoàng cung Đại Tùy xuống một nửa, sau này ta sẽ theo họ Cao của hắn."
Những suy nghĩ xấu xa trong bụng Thôi Đông Sơn đang nhộn nhạo, hắn đứng bên cạnh,"thiện ý” lên tiếng nhắc nhở: "Trận pháp bảo hộ kinh thành Đại Tùy, tuy mạnh về phòng ngự kẻ thù bên ngoài công thành, nhưng đối với công kích bên trong thì rất bình thường, uy lực kém xa so với lầu phi kiếm Bạch Ngọc Kinh công thủ đa dạng của Đại Ly, nhưng ở đây dù sao cũng là trọng địa trung tâm của giang sơn Đại Tùy, hoàng cung càng là nơi quan trọng nhất, cho dù ngươi là võ phu thuần túy cửu cảnh đỉnh phong, nhưng một khi lâm vào vây công, chưa chắc có thể toàn thân mà trở về."
Lý Nhị nhếch khóe miệng, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng thiếu niên áo trắng, "Đó là chuyện ta nên lo lắng, ngươi không cần thổi tà phong bên tai Lý Nhị ta, ngươi cũng không phải tức phụ của ta, bà ấy có thể gối đầu thổi gió, chứ ngươi là cái thá gì. Ta cảnh cáo ngươi, ta không quan tâm những âm mưu đen tối chó má của các ngươi, nhưng điều này không có nghĩa là ngươi có thể xem ta là kẻ ngốc."