Thiếu niên áo trắng khuôn mặt tươi cười như thường, tay phải khẽ xoay cổ tay, hai ngón tay bắt lấy châu chấu, nhẹ nhàng nắm hờ trong lòng bàn tay, nhét vào trong cổ tay áo trái.
Lại xuất hiện thêm một màn đáng ngạc nhiên hơn, con châu chấu trắng như tuyết kia nhảy nhót ở trong lòng bàn tay thiếu niên, như băng tuyết tan rã, nháy mắt biến thành một nén bạc, chỉ là nén bạc thế mà còn có thể nhúc nhích.
Giấu trong tay áo nén bạc hoặc nói là châu chấu, thiếu niên áo trắng nhìn quanh, Vu Lộc và Tạ Tạ hai vị thiếu niên thiếu nữ đến từ Lô thị vương triều này nét mặt bình thản, mà Trần Bình An đám quê mùa đến từ Ly Châu động thiên này, thì người nào cũng chấn động.
Thôi Sàm hiển nhiên không muốn nói thêm gì, quay đầu nói với Vu Lộc: “Ngươi và Tạ Tạ cô nương đi thỉnh một ít hương, để chúng ta vào miếu thành hoàng dùng, tốt nhất thuận tiện mua cái ống hương, đương nhiên đừng quên mua cái nào hình thức thanh nhã một chút, bằng không tiền ống hương ta cũng không trả.”
Thiếu niên cao lớn dẫn theo thiếu nữ ngăm đen cùng đi thỉnh hương.