CHƯƠNG 1210: ĐI DẠO - Tôi phải trông chừng nó, với lại tôi ở một mình quen rồi. Chỗ này cái gì cũng có, nếu buồn tôi có thể lên mạng, có thể chơi game, đọc sách. Ăn uống thì đã có người phục vụ đến tận nơi, nên cũng không quá buồn chán. Thi thoảng tôi có xem livestream của Trương Vĩ, cậu ta khá thú vị.
Dương Gian nói:
- Xin lỗi nhé, vì tôi mà cậu biến thành bộ dạng như này. Cậu không cần phải áy náy, là cậu đã cứu tôi. Nếu không tôi đã chết từ lâu rồi. Với lại chuyện này cậu cũng nhắc đến nhiều rồi, tôi cũng không muốn phải nhắc lại. Nên sau này cậu đừng có nhắc đến nó nữa đấy nhé.
Con người lãnh đạm của Vương San San hơi chớp động, lộ ra vẻ rất nghiêm túc.
Lúc này cả hai đã không còn là những đứa học sinh đang ngồi chuẩn bị bài vở để kiểm tra nữa. Mặc dù chỉ cách lúc đó có nửa năm, nhưng cả hai đã trưởng thành lên rất nhiều, cũng đã xảy ra nhiều chuyện khác đặc biệt nên bất kể là Dương Gian hay là Vương San San, cả hai đều rất hiểu đối phương.