CHƯƠNG 1830: LÀM SAO ĐỂ LÀM? Dương Lan nhìn Trần Thương, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Một người còn trẻ tuổi như vậy, nhưng lại phải gánh vác một đám người già.
Là vì tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết, vì sự cố chấp không chùn bước trước khó khăn, cũng vì một tấm lòng son.
Trong hành lang, ánh đèn đường hắt lên người Trần Thương, tạo thành một cái bóng thật dài.
Dương Lan liếc nhìn Tề Khải, hai người gật đầu, cùng sải bước đuổi theo.