CHƯƠNG 1620: SỰ VĨ ĐẠI CỦA NGƯỜI MẸ! (1) - Không muốn! Em không muốn, em không muốn cái gì cả, em sẽ không đi thêm bước nữa, em sẽ nuôi dưỡng con của chúng ta lên người, em muốn nó biết ba của nó chính là người ưu tú nhất trên khắp thiên hạ, nó...
Trương Linh không nhịn được nữa, gào khóc lên.
Sau khi nhìn thấy tất cả những chuyện này bên trong phòng, tâm trạng của mọi người ngột ngạt, cô y tá trẻ tuổi và bác sĩ cũng đã bắt đầu rơi lệ.
Sinh ly tử biệt, chỉ có người đã từng nhìn thấy thì mới có thể hiểu.
Người không hiểu, cho dù bạn có nói nhiều, có diễn tả nhiều đến đâu, thì cũng không thể biết được loại cảm giác này.