CHƯƠNG 579: BAN THƯỞNG TÚI PHÚC Quan sát Trần Thương thao tác từng bước một, trong lòng những đội viên xung quanh, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Vương Khiêm cảm thán nhiều nhất, anh biết mình còn thua kém Trần Thương, nhưng không ngờ sự chênh lệch này càng lúc càng lớn.
Lâm sàng là lớp học tốt nhất, người bệnh là thầy giáo tốt nhất.
Trần Thương đến đây hơn ba năm, đi sớm về tối, hình như chưa từng lơ là học tập, một ngày hai ngày sẽ không nhìn thấy chênh lệch, nhưng tích lũy qua năm tháng, sự thua kém vô hình này đã chồng chất thành nui, nhìn lại, có lẽ chỉ có thể ngưỡng mộ
Cuộc sống chính là như vậy, có vài người yên lặng tiến lên, có vài người xem thường, thật tình không biết, nửa bước đã tới ngàn dặm, suối nhỏ đã thành biển lớn, đất đã đắp thành lâu đài