CHƯƠNG 1212: TÔI CÓ THỂ CỨU CÔ Vu Uyển dùng tay lau nước mắt, hít sâu một hơi, cô không khóc nữa chẳng qua là ngồi ở trên giường cười khổ một mình:
- Tôi cũng muốn sống
- Mà thôi, mỗi ngày tôi có thể trân trọng thời gian của mình, tôi học tập là cố gắng nhất, tôi không dám lãng phí một phút, tôi nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc hít thở, cho dù là uống nước tôi cũng rất cẩn thận...
- Lúc tôi mười tám tuổi tôi đã biết, tôi có thể sẽ không sống quá ba mươi tuổi, bố tôi và hai người anh tôi cũng qua đời vì bệnh... chị gái cũng ngã bệnh... Khi đó, tôi đã biết, đây chính là số phận của mình.
- Tôi khát vọng tình yêu, giấc mơ của tôi là trở thành một người mẹ, thế nhưng tôi không thể làm được...