Thiên Mục Điệp gắng sức vỗ cánh mấy lần, cuối cùng cũng ổn định lại, lúc này trên cuống lá lại có một giọt nước rơi xuống.
Chẳng quản say hay tỉnh, Thiên Mục Điệp vội vàng nuốt chửng giọt Đế Đài chi tương này, thời gian luyện hóa còn tốn gấp đôi lần trước.
Cứ như vậy, Tần Tang và Thiên Mục Điệp dốc toàn lực luyện hóa, nuốt ba giọt Đế Đài chi tương, cảm thấy đã gần đến cực hạn, mà Hư Không Điệp vẫn ung dung thong thả.
“Hẳn là vẫn có thể nuốt thêm một giọt…”
Tần Tang căng thẳng chú ý trạng thái của Thiên Mục Điệp, cơ duyên thế này khó mà gặp được, chỉ cần không bị căng vỡ thì không thể bỏ qua.