Dịch: Thanh Kỳ Tần Tang mơ hồ nghe được tiếng reo hò cách vạn dặm, nhìn thấy cảnh tượng tu sĩ Phong Bạo giới quỳ lạy, sùng kính cuồng nhiệt trước mặt hắn.
Những cảnh tượng hư ảo ấy lại chân thật đến vậy.
Đây là sự sùng bái xuất phát từ sâu thẳm tâm can, năm đó bức tượng kia chỉ là vật vô tri, ý nghĩa lớn nhất của nó là tượng trưng. Còn lúc này, trong lòng bọn họ, Tần Tang vẫn còn sống, đã trở thành thánh nhân danh xứng với thực.
Hắn là người bảo hộ Phong Bạo giới, là chúa tể nơi này, vạn vật, vạn linh đều phụ thuộc vào hắn mà tồn tại.
Thời khắc này, Tần Tang thật sự cảm nhận được rõ ràng, đây chính là đạo trường của mình!