Dịch: Độc Hành "Lưu Ly trước khi đi, có thông báo gì không?" Tần Tang hỏi.
Đồng Linh Ngọc lắc đầu nói: "Lần trước tranh giành Thanh linh khí, Lưu Ly một mình ngăn cản tộc trưởng Trường Hữu Tộc, phán đoán người này công hạnh tiến nhanh, đã có năng lực trùng kích Không cảnh nhị trọng. Trường Hữu Tộc truyền thừa lâu đời, còn có thể đổi được bảo vật từ những dị tộc khác, chúng ta không dám đánh cược hắn đột phá thất bại, một khi thua cuộc, kết quả chúng ta không thể thừa nhận. Nhưng chúng ta bị vây ở nơi chật hẹp nhỏ bé này, sư muội muốn truy tìm Luyện Hư đại đạo, dựa vào bế quan sẽ không thành, nên ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, cũng là mang tâm tư được ăn cả ngã về không. Ta một mực lo lắng cho Lưu Ly, bởi vì có câu dục tốc bất đạt. Bất quá tâm tính Lưu Ly cứng rắn, hẳn là có thể độ qua cửa ải này."
Tần Tang ừ một tiếng: "Nàng không nói khi nào trở về sao?"
"Thanh linh khí lần tới xuất hiện, có lẽ nàng sẽ trở về. Kỳ thật trước đó ta cũng không muốn nhìn thấy nàng gấp gáp trở về. Nếu vậy, chứng tỏ nàng khả năng tìm được cơ duyên đột phá. Nếu như nàng không thể đột phá Luyện Hư, ở lại bên ngoài cũng tốt hơn trở về chịu trầm luân với mọi người, những thứ này lẽ ra không nên do nàng tiếp nhận."
Đồng Linh Ngọc nhìn Tần Tang, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhàng: "Đương nhiên, hiện tại có Tần đạo hữu, hết thảy không còn là vấn đề nữa, Lưu Ly và chúng ta rốt cuộc đưa tay làm tan mây thấy được ánh trăng."