Dịch: Thanh Kỳ Thu Mộ Bạch nói một tiếng mời, bưng chén ngọc lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, buồn bã nói.
"Chấn hưng tông môn, là nguyện vọng suốt đời của sư phụ, cũng là nguyện vọng của Mục sư đệ. Năm đó, ta tiếp nhận vị trí tông chủ từ tay Mục sư đệ, một mực nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng."
Tần Tang cười nhạt nói: "Chắc Đông Dương Bá cũng không ngờ, Thiếu Hoa sơn sẽ có khí tượng như vậy, đạo hữu đã làm rất tốt."
"Nếu còn ở hạ giới, có thể xem là vậy. Nhưng phóng nhãn toàn bộ đại thiên, vô số tộc cường đại, vô số thế lực thần bí, một cái Trường Hữu tộc đã dễ dàng vây công chúng ta, nho nhỏ Thiếu Hoa sơn có đáng gì đâu?"
Thu Mộ Bạch thở dài: "Con đường phía trước, loạn trong giặc ngoài, năm đó sư phụ từng dặn dò ta, không cần quá bận tâm về tông môn, cuối cùng ta vẫn làm không được."