Lạc Hoa Quan nằm tại bên ngoài Viêm Lăng thành, rời khỏi Viêm Lăng thành, hai người bay mấy ngày, nhìn thấy trên mặt biển phía trước, có núi non trùng điệp, rừng cây xanh biếc, liên miên bát ngát, nhìn không hết.
Đảo nhỏ tại Khảm Châu, tương tự như đại lục trong mắt tu sĩ Tiểu Thiên giới. Nơi này có vô số phàm nhân sinh sống, quốc gia san sát nhau, vô số đạo quán, đều dưới sự quản lý của Lạc Hoa Quan.
Nguyên khí trên đảo dồi dào, linh cơ tràn đầy, sinh linh nơi được linh khí tẩm bổ, phàm nhân khỏe mạnh, tai thính mắt tinh, trải qua đời đời tẩy luyện, căn cốt cải biến, dễ xuất hiện người thiên tư phi phàm, tiếp dẫn vào tiên môn, truyền thừa không dứt.
Trong mắt tông môn, nhân chủng này thuộc loại thượng giai, tỉ mỉ bồi dưỡng tộc đàn như thế, sẽ có giá trị không nhỏ, dùng để giao dịch cũng được.
Tần Tang cố ý thả chậm tốc độ, muốn học chút kinh nghiệm từ Lạc Hoa Quan, áp dụng cho đạo tràng của mình. Đã trở lại sơn môn, Ngọc Hồng chân nhân không vội vàng, kiên nhẫn theo sau, Tần Tang có vấn đề gì, đều sẽ kiên nhẫn giải đáp.