Sau khi xuống núi.
Đào Đằng và Ngọc Lãng không suy nghĩ chuyện gì khác, chỉ phụ tá quốc quân, chăm lo quản lý, tận hết khả năng tăng cường quốc lực nước Yến.
Sẵn sàng ra trận, nghênh đón chiến tranh.
Chiến tranh đúng hẹn mà tới.
Kỳ quốc ở phía bắc ngang nhiên xuất binh, Yến quốc phái binh tới trấn giữ.