Không ngờ, khôi lỗi tựa hồ vô cùng vô tận, đánh giết không hết. Mà bọn họ mất đi cơ sở hợp tác ban đầu, đều phòng bị lẫn nhau, từng người tự chiến, ứng phó cần phí một phen tâm tư.
Tô Tử Nam không nhanh không chậm, vẫn duy trì một khoảng cách với đám người, kể cả Mạc Hành Đạo.
Tay phải gã khẽ nâng lên, đầu ngón tay quấn quanh năm sợi gân rồng, kết nối thành lưới gân rồng. Lưới gân rồng như hồ điệp lật hoa, bao lấy từng mảnh từng mảnh khôi lỗi, gân rồng căng cứng, giảo sát khôi lỗi thành mảnh vỡ.
Trên mặt Tô Tử Nam không có biểu lộ gì, ánh mắt lấp lóe, bất động thanh sắc đảo qua bóng lưng bọn Chư Vô Đạo, đang trầm tư cái gì đó.
Đúng lúc này, Tô Tử Nam bỗng nhiên sinh lòng cảm giác, ngẩng đầu lên!