Gió nhẹ thổi qua, rừng trúc xào xạc. Hai người ngẩng đầu nhìn, một làn sương nước mờ ảo từ sâu trong rừng trúc bay ra, nguồn gốc chính là nơi Quỷ Mẫu đã nói.
Tần Tang dẫn Lưu Huỳnh tiến vào rừng trúc, thầm giữ cảnh giác, cẩn trọng di chuyển giữa rừng cây. Càng vào sâu, sương mù càng thêm dày đặc, những cây tử trúc cũng ngày một to lớn hơn. Bất chợt, phía trước hiện ra một bóng đen khổng lồ, thì ra là vách núi chặn lối, hai người đã đến cuối rừng tử trúc.
Vách đá cao chừng trăm trượng, sương mù dày đặc, vách đá ẩm ướt, kẽ đá phủ đầy rêu xanh, chẳng biết có phải Tử Hồng Trúc quá mức bá đạo hay không mà trên vách đá lại trơ trụi như vậy.
‘Tí tách!’
‘Tí tách!’