Lại nhìn trên dưới thần sơn, không chỉ những người khoanh chân ngồi trên ngọc đài, ngay cả những người dưới chân núi trên người cũng có ánh sáng nhạt hiện lên, nhận được thần sơn che chở. Không ngoài dự đoán, dị nhân tộc đại năng sẽ không ngồi yên nhìn nhiều tinh nhuệ đệ tử như vậy bị ma ảnh đoạt xá.
Những người này cũng không lập tức tỉnh lại, thần tình bọn họ biến ảo không ngừng, dường như còn chìm đắm trong ảo giác nào đó, có người ngũ quan đều vặn vẹo, cho dù nhận được thần sơn che chở, khí tức cũng đang dần dần trở nên yếu ớt.
Tần Tang suy đoán, Dị Nhân tộc đại năng cũng không trực tiếp cứu tỉnh bọn họ, hẳn là coi đây là một loại ma luyện và khảo nghiệm đối với bọn họ, đã như vậy, chung quy sẽ có người không vượt qua được khảo nghiệm, triệt để trầm luân. Cho dù thành công áp chế ma ảnh, chắc chắn cũng không bằng trực tiếp chém giết ma ảnh trong ảo cảnh, thu được nhiều lợi ích.
Khí tức của Hề Duệ vẫn còn dao động kịch liệt, xem ra đang không ngừng xung kích cảnh quan, cuối cùng có thể thành công hay không còn chưa biết được. Hành động này của Hề Duệ xem ra có chút lỗ mãng, nhưng nơi đây lại là nơi an toàn nhất, không ai dám làm chuyện xằng bậy, vào lúc này quấy rầy hắn.
Bỗng nhiên, Tần Tang nhận thấy có một đạo ánh mắt rơi vào trên người mình, quay đầu nhìn lại, thấy là Hồng Thiên.