Hải vực phong bạo tối tăm không thấy mặt trời.
Tần Tang lẻ loi một mình đi đường, không ai nói chuyện với hắn.
Cả giới phảng phất chỉ còn một mình hắn, tiếng gió rít, tiếng thiên đạo ma âm quỷ dị vờn quanh tai, như chốn địa ngục vô gian, cảm giác cô tịch vô tận, vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.
Lao vùn vụt trong phong bạo, Tần Tang nhỏ bé mà yếu ớt dị thường, tựa như một điển đen trong bão tố, bất luận cơn gió lốc nào đều có thể cắn nuốt hắn, làm cho hắn vĩnh viễn trầm luân.
Thân ảnh hắn lúc ẩn lúc hiện, bị gió lốc nuốt sống, sau một khắc lại hiện thân bình an đi qua gió lốc, hóa ra hắn không bị cuốn đi, mà chỉ bị gió lốc thoáng thổi qua, thân pháp kỳ diệu đến đỉnh cao.