๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy nhiên... đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Phạm Nhàn đã xuống Giang Nam lâu ngày, thực lực cũng đã lên tới một tầng cấp nhất định, những con sóng gió nhỏ noi không đủ khiến y cảm giác hay sợ hãi. Y nhẹ nhàng vỗ về thê tử, nói một cách ôn hòa: "Đừng lo lắng, cho dù mụ già kia có nghi ngờ ta... thì đã sao? Ta chẳng làm gì sai, mụ ta không thể đến đòi Hoàng đế cắt chức quan của ta được."
Uyển Nhi cười khổ một tiếng, không nhịn được lắc đầu, giơ ngón tay nhẹ nhạc chọc vào giữa trán y, trách móc: “Đó là ngoại tổ mẫu của thiếp, cũng là tổ mẫu của chàng... Sao chàng lại gọi mụ già nọ mụ già kia.”
Phạm Nhàn cười hì hì nói: “Nhắc tới cũng lạ, năm xưa lúc gặp nàng ở Khánh Miếu, có làm sao cũng không đoán được nàng lại là biểu muội của ta.”
“Hứ... Thế thì ai là người giấu diếm thiếp lâu như vậy. “Lâm Uyển Nhi chu môi lẩm bẩm.