๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe Uyển Nhi nói vậy, gương mặt Phạm Nhàn lập tức trầm xuống. Nhưng nghĩ tới thân thể yếu ớt của thê tử, y vội vàng nở nụ cười ôn hòa: "Nghĩ cái gì đấy? Phí tiên sinh là sư phụ của ta, dạy ta từ nhỏ. Thuốc đó là lúc chúng ta thành hôn, sư phụ đã bỏ bao công sức tìm được từ Đông Di thành , sao lại không hiểu chuyện đạo vương đạo bá đạo hỗ trợ lẫn nhau? Trong suốt một năm nàng dùng thuốc này, rõ ràng thân thể đã hồi phục, không thể ngừng được... Nàng đúng là ngốc nghếch."
Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười mang vẻ mệt mỏi, nói nhỏ: "Thuốc của Phí lão đương nhiên là tốt rồi, nhưng... Khổ Hà đại sư nói..."
Không đợi thê tử nói hết, Phạm Nhàn quả quyết nói: "Khổ Hà đại sư đương nhiên là nhân vật số một trên đời về đánh đấm với luận đạo. Nhưng nếu nói tới việc xem bệnh bốc thuốc, hắn còn chẳng bằng một ngón tay út của ta với sư phụ. Nghe lời hắn? Thà nghe lời heo nái còn hơn."
Tuy y đã cố gắng kiềm chế, nhưng Uyển Nhi vẫn nhận thấy được cơn phẫn nộ ẩn giấu trong lời nói của y. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Phạm Nhàn, an ủi: "Đừng giận mà, tuy thiếp đã ngừng uống thuốc, nhưng Thái y vừa mới đến kiểm tra, nói rằng bệnh cũ đã khỏi, chỉ là gần đây khí huyết trong người hơi bất ổn, nên thân thể yếu đi một chút."