๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn mỉm cười, không đánh thức cô mà tự lấy khăn lau khô nước trên chân, nhẹ nhàng đi tới sau lưng, khoác tấm áo choàng của mình lên người Tư Tư, lo cô sẽ bị cảm lạnh.
Đứng sau lưng Tư Tư một lúc, ngắm từng sợi tóc rối bời sau phần gáy trắng trẻo của cô gái này, y cũng thở dài bó tay. Nhớ lại năm xưa cùng Tư Tư chép sách ở Đạm Châu, lúc đó ung dung thoải mái tự do đến mức nào, hoàn toàn không vướng bận gì về chuyện khác, chỉ có một cây đèn, một nghiên mực, một chiếc bút cùn, một thị nữ yêu kiều. Hai người cùng ngồi chép Thạch Đầu Ký, tuy không có thêm hương liệu, nhưng những chữ viết nắn nót đó cũng mang mùi thơm.
Y suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đặt tay phải lên sau gáy Tư Tư, xoa nhẹ giúp cô, thi triển chân lực trên vài huyệt đạo, điều chỉnh thân thể, giúp cô ngủ say hơn rồi mới cẩn thận từng chút một bế Tư Tư lên, đặt vào giường, đắp tấn chăn mỏng. Vội vàng y yên lòng vỗ má cô hai cái, kéo giầy ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, dường như y còn thấy Tư Tư đang ngủ say nở một nụ cười an ổn và thích ý.