๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị tiên nhân hiện hình giữa không trung, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang tự coi mình là người mù, không hề ngẩng lên nhìn, bởi họ không dám nhìn. Tiếng nói của tiên nhân vọng vào tai, nhưng họ tự coi mình là người điếc, hoàn toàn không lắng nghe, vì họ không dám nghe. Hai người run rẩy, tưởng rằng chắc chắn phải chết, lao vào phá đền một cách mù quáng. Kết quả... vị tiên nhân ấy đột nhiên biến mất.
Điều kỳ diệu và khó tin nhất trên đời cũng chỉ có vậy mà thôi, khiến cho lúc này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang run rẩy đứng bên ngoài cửa miếu, vẫn không thể tin được những gì mình vừa trải qua trong miếu.
Ngũ Trúc thúc không hề cử động, Phạm Nhàn buông lỏng tinh thần một chút, ngơ ngác nhìn hai đồng đội đang đứng thẫn thờ trước mặt, nghĩ bụng thế sự thật quá bất ngờ, một lúc sau y mới làm ẩm cổ họng, cảm thấy có thể nói được, bèn khàn giọng nói: "Các ngươi thật mạnh mẽ."
o O o