๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bầu trời vẫn yên tĩnh chết chóc, ngoài những đám mây đen dày đặc cuộn trào ép xuống mặt đất, không còn dấu hiệu sự sống nào khác. Cảnh tượng dưới biển còn tàn khốc hơn nữa, nơi giao nhau của các dòng hải lưu ấm áp và dòng nước lạnh từ phía bắc thường nuôi sống vô số sinh vật thủy sinh lớn, giờ đây hoặc trôi nổi xung quanh đảo, hoặc chìm xuống đáy biển im lặng, những con cá voi, sư tử biển, bò biển đã hóa thành máu thịt thối rữa, làm ô nhiễm cả vùng nước, biến cả vịnh thành nơi đầy máu và tử khí.
Những sinh vật ăn xác chết nhờ sự tồn tại của những xác chết khổng lồ mà kéo dài thời gian tồn tại. Chúng nhận ra rằng càng gần bờ, thiên nhiên càng ngập tràn hơi thở của cái chết, nên chúng đi kiếm ăn rất cẩn thận.
Cuối cùng, một ngày nọ, cơn mưa đã đổ xuống cõi đất khô cháy và tăm tối như địa ngục. Những giọt nước đập lên những chiếc lá cây còn sót lại ở rìa thảo nguyên, đánh thức những con côn trùng trú ẩn trong hang. Những giọt nước tròn lăn trên mặt đất, một con bọ vui sướng rửa mặt. Dòng nước mưa dần hợp lại với nhau, chảy theo những con suối cổ xưa, thấm sâu vào lòng đất, dọc đường đánh thức biết bao sinh linh đang lánh nạn trong giấc ngủ.
Dòng suối nhỏ chảy vào cái ao bao quanh bởi những bộ xương. Điều khiến người ta kinh ngạc là một con bò sát vẫn sống sót, ẩn núp sâu trong khe đá dưới lòng suối. Nó thè lưỡi đỏ au, vụng về bước qua nước cạn, liếm láp trong hốc mắt trống rỗng của bộ xương cá sấu khổng lồ. Đôi lúc nó duỗi một chân trước, cô độc và hung dữ tuyên bố chủ quyền của mình đối với cái ao... Dù sao quanh ao cũng đã có hơn ngàn bộ xương trắng im lặng, không thể phản đối lời tuyên bố của nó. Nếu những con sư tử, khỉ đầu chó còn sống, thế giới hẳn sẽ khác đi.