๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khuôn mặt tiên nhân không hề rung động, chỉ hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống Phạm Nhàn đang nói chuyện lạnh lùng. Một lúc sau, tiên nhân nói: "Những người đó là trường hợp ngoài ý muốn, không phải người mang Thiên Mạch."
Phạm Nhàn gật đầu, không phản bác lời này, bởi dù là Khổ Hà Đại sư hay Hoàng đế lão tử, nói đúng ra công pháp tu luyện của họ đều là đồ vật mẫu thân y Diệp Khinh Mi đánh cắp từ Thần Miếu hoang tàn này, không có tính hợp pháp, tất nhiên ông lão trong Thần Miếu không chịu công nhận.
"Đứa trẻ, ngươi biết rất nhiều chuyện." Vị tiên nhân trên tuyết nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt ôn hòa.
"Đừng gọi ta là đứa trẻ, ta không thích bị gọi như vậy. Còn về chuyện ta biết thì quả thật không ít, bởi ta có suy nghĩ độc lập, khác với những sứ giả ngươi phái đi khắp nơi trong vô số năm qua, không có cảm xúc và suy nghĩ riêng." Phạm Nhàn không hề lùi bước, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của tiên nhân, bình tĩnh nói: "Thậm chí ta còn biết đoạn văn dài ngươi đọc lúc nãy hoàn toàn là trích dẫn, nhờ vậy mà thấy rằng, ngươi chỉ có thể thu thập và biên soạn đơn giản, chứ không thể sáng tạo."