๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vất vả lắm cơn ho mới dừng lại, Phạm Nhàn mở mắt nhìn đống đá lởm chởm trên núi, nói: "Truyền thuyết chưa hẳn là thật. Hồi đó sư phụ cô và Tiếu Ân đại nhân chờ Thần Miếu xuất hiện một hai ngày, đã ở dưới chân núi này suốt mấy tháng, chẳng biết đã ăn bao nhiêu thịt người... Ta không muốn chờ đợi nữa."
Phạm Nhàn đã trải qua hai kiếp sống, nên y hoàn toàn tin tưởng có thiên ý trong cõi vô hình, nhưng giáo dục kiếp trước khiến y khó thoát khỏi tư tưởng vô thần, nên mâu thuẫn này khiến y vừa kính sợ Thần Miếu, vừa không quá tin vào truyền thuyết.
"Nếu truyền thuyết không đúng, thì chắc chắn Thần Miếu ẩn trong núi này có thủ thuật che mắt." Toàn bộ khuôn mặt Hải Đường giấu dưới cổ áo lông, cô lớn tiếng nói: "Nếu phải lục soát cả ngọn núi, với tình trạng hiện tại của chúng ta, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian."
"Ta cũng hiểu, nếu phải tốn nhiều thời gian thì nên bắt đầu nhanh lên." Phạm Nhàn khàn giọng nói rồi liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, "Các ngươi chắc cũng thấy đấy, ban đêm ở nơi đây rất ngắn, mấy ngày nữa sẽ không còn đêm, sẽ thuận tiện hơn khi tìm kiếm."