๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đạt Châu là một châu xa xôi, quan lại nơi đây tuy không thể nói hung hãn như sói như hổ, nhưng rõ ràng cũng không phải là người tốt yêu dân như con. Đặc biệt là một ngày hè nóng bức như thế này, ánh mặt trời chiếu ra mồ hôi bẩn thỉu trên người đám nha dịch kia, cũng làm mờ đi lý trí của bọn chúng.
Hơn nữa có ba cân thịt bò, hai lạng rượu trắng vào bụng, cồn làm nóng lòng những nha dịch này, chúng rời bàn nhậu đến trước quầy, nhìn chòng chọc vào bà chủ quán xinh đẹp kia, bắt đầu chảy nước miếng.
Quấy rối nữ nhân giữa đường, không phải việc mà nha dịch bình thường có thể làm được. Nếu là ngày thường, đám nha dịch này cũng chỉ nhìn qua cho vui, nhưng hôm nay không hiểu sao chúng cứ đứng bất động, lời nói trong miệng bắt đầu dâm ô, mấy tên mặt đỏ tai hồng còn có ý định bắt người đẹp kia đi theo.
Chỉ trách rượu vàng quá dễ uống, rượu trắng quá nồng, người đẹp trong quán quá thanh tú.