๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Lưu Vân và Phí Giới sư phụ đi rồi, Phạm Nhàn ngồi một mình cạnh biển rất lâu, trong biển cả đã không còn bóng dáng con thuyền lớn, ánh mắt y vẫn tập trung vào mặt biển bao la bát ngát, mưa gió trên người không hề yếu ớt, toàn thân ướt sũng nước. Tư thế ngồi của y rất kỳ quái, ôm đầu gối, tựa như một bé trai đáng yêu, nhưng trên thực tế ai cũng biết Phạm Nhàn không thể là một bé trai đơn thuần.
Hai luồng chân khí trong cơ thể đang chậm rãi lưu chuyển, tuần hoàn. Chân khí trước đó bị Diệp Lưu Vân cố ý kích phát giờ đây đang vận hành một cách ổn định, hài hòa và nhanh chóng chạy khắp kinh mạch. Đối với Phạm Nhàn, đây dường như là một thời cơ, một tia sáng lung linh bỗng nhiên xuất hiện do sự thay đổi tâm ý và cảm xúc xung quanh, lặng lẽ chiếu vào tâm trí y.
Phạm Nhàn nhắm mắt lại, hai bàn tay tự nhiên duỗi ra trong mưa, để mặc nước mưa đánh vào lòng bàn tay.
o O o