๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong mắt Hoàng đế bệ hạ lóe lên tia sáng lạ kỳ, dường như không ngờ Phạm Nhàn lại để ý việc này đến thế, mơ hồ đoán ra, có lẽ thủ đoạn tước quyền quá vội vã đã làm tổn thương cõi lòng người trẻ tuổi này.
Việc Đông Di thành vẫn đang xử lý, triều đình chưa thực sự đãi ngộ công trạng của Phạm Nhàn nhưng đã vội vàng sắp đặt đối thủ cho y trên triều đình. Không lạ gì khi Phạm Nhàn bất bình và chống lại. Hoàng đế bệ hạ mỉm cười, tự cho là đã hiểu tâm trạng của Phạm Nhàn, lắc đầu không nhắc tới việc này nữa.
"Thường thì vẫn phải tiến hành đánh giá." Hoàng đế bệ hạ cúi đầu ôn tồn nói: "Nếu muốn báo đáp ân tình của Tôn Kính Tu, tất nhiên trẫm sẽ không ép ngươi trở thành kẻ bất nghĩa. Chỉ là nếu hắn ta không phù hợp tiếp tục ở vị trí đó, trẫm sẽ thay người."
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu lên, dường như cảnh cáo kiểu gì đó: "Cho dù ngươi là Viện trưởng Giám Sát viện, nhưng cũng không nên can thiệp nhiều vào việc triều chính. Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư vất vả với chính sự, ngươi không nên nhúng tay quá nhiều."