๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nếu có duyên phận, đúng là cần tiểu thư giới thiệu với lệnh tôn, còn nhiều việc cần nhờ Tôn đại nhân trợ giúp." Phạm Nhàn không hoàn toàn tin tưởng một thiếu nữ có thể lay chuyển quyết định của một Phủ doãn kinh đô. Nhưng có Tôn Tần Nhi làm cầu nối, chỉ cần chờ thời cơ thuận lợi, khi Phạm Nhàn chiếm ưu thế, Tôn đại nhân có thể hỗ trợ thêm, mà y cũng sẽ không từ chối.
Tôn Tần Nhi mặt mày ửng đỏ ngại ngùng, sau một lúc mới cắn môi nói: "Thực ra... Tần Nhi thật sự bất hiếu. Vì vậy mới dám xin Tiểu Phạm đại nhân... mong ngài khoan dung với gia phụ."
Tôn đại nhân phụng chỉ truy bắt Phạm Nhàn, nhưng Tôn Tần Nhi lại giấu y trong phòng. Nếu sau này Phạm Nhàn thực sự lên ngôi, ai biết y sẽ xử trí thế nào những kẻ đã hại mình như thế nào? Tôn Tần Nhi hiểu rõ tranh giành hoàng quyền có thể đổ máu đến mức nào, việc cô làm theo cảm tính chỉ khiến sau này phụ thân gặp hiểm nguy, nên mới tự trách mình bất hiếu.
Phạm Nhàn thở dài một tiếng, nhìn cô gái nhu nhược này với vẻ thương cảm, trong lòng dâng lên chút áy náy, an ủi: "Cô nương yên tâm, nếu triều đình được chỉnh đốn, An chỉ đảm bảo... ít nhất lệnh tôn sẽ không có nỗi lo về tính mạng. Nếu ông ấy chịu tỉnh ngộ hoàn toàn, chắc chắn sẽ trở thành công thần."