๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có điều, Phạm Nhàn tự thừa nhận mình ích kỷ... Trên cõi đời này số nam nhân trẻ tuổi dám lấy và có khả năng lấy được Hải Đường Đóa Đóa vốn đã ít, còn bị mình gây chuyện xấu như vậy, còn ai dám cưới nữa?
Cả đời không lấy chồng cũng được, miễn là không gả cho người khác.
Trong mắt y lóe lên ý cười xấu xa, mở lá thư mà Vương Khải Niên gửi về, vội vàng đọc một lượt, không kìm được nở nụ cười. Xem ra Vương lão ở Bắc Tề rất không thư thái, trách nhiệm trên người quá nặng, đúng là không thoải mái bằng ở bên cạnh mình, trong lá thư này đang hỏi ngày trở về.
Phạm Nhàn hiểu tâm trạng của hắn, thân ở nước khác thật sự cô độc, hơn nữa một khi có chuyện bất ổn, cả Giám Sát viện lẫn triều đình đều có thể vứt bỏ hắn, cảm giác như bị bỏ rơi đó thật sự khó chịu.