๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiết Thanh mỉm cười nói: “Tiểu Phạm đại nhân định ở nơi nào? Trong thành Tô Châu có không ít thương nhân buôn muối, bọn họ đều vui lòng dâng tặng gian nhà cho đại nhân lựa chọn.”
Thương nhân buôn muối giàu có, cả thiên hạ đều biết, gian nhà mà bọn họ dâng tặng sẽ hào hoa xa xỉ tới mức độ nào, Phạm Nhàn không hỏi cũng biết. Y lại đổi giọng nói: “Quấy rầy như vậy cũng không tiện, hơn nữa nếu đồn đại tới kinh đô, vãn sinh cũng thấy lo sợ.” Y nói năng thẳng thắn khiến Tiết Thanh lắc đầu cười không thôi, nghĩ thầm thi gia luôn có cái tật xấu này, làm chuyện gì cũng muốn che che giấu giấu, sao lúc ngươi nhận bạc trên sông không che giấu chút nào.
Phạm Nhàn rất thành khẩn hỏi thăm: “Phiền đại nhân chỉ giáo, những năm qua Chánh sứ Chuyển Vận ti của Nội Khố... được thu xếp ra sao?’
Tiết Thanh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái rồi nói: “Phạm đại nhân, thân phận của ngươi cũng chẳng kém gì Chánh sứ Chuyển Vận ti những năm trước. Nếu nói thu xếp, Nội Khố bố trí nơi ở cho quan viên cách xa khu vực Mân Giang, có điều mười mấy năm qua không có vị Chính sứ đại nhân nào tới đó ở thật. Chẳng hạn như vị Hoàng đại nhân tiền nhiệm của ngươi, nhiều năm qua hắn vẫn ở... Tín Dương.”