๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nghe nói nơi đó không dành cho người, rất ít ai có thể tới, ai dám tới... đều chết cả."
"Ai nói tất cả đều chết? Khổ Hà sống sót, Tiếu Ân cũng sống sót, thúc thúc của ta, mẹ của ta, không đều sống tốt sao?" Mắt Phạm Nhàn híp lại, như đuổi theo bóng dáng những nhân vật năm xưa, nhẹ giọng: "Chỉ sống sót ở đây là chưa đủ. Lần này thua ở kinh đô, ngoài việc tìm thúc thúc ở Thần Miếu, ta còn lựa chọn nào? Đó là chuyện đã nghĩ kỹ từ trước, ngươi không cần ngăn ta."
Sắc mặt Vương Khải Niên hơi khó coi, lẩm bẩm: "Không phải muốn ngăn ngài... Cõi đời này người dám ngăn ngài, ngoài Hoàng đế bệ hạ ra thì chỉ e những người còn lại đã chết sạch. Nhưng Thần Miếu... không phải hoàng cung, là nơi của tiên nhân. Sợ rằng dù ta dẫn ngài tìm kiếm mấy chục năm cũng khó mà biết chỗ nào."
“Mục tiêu của chúng ta chính là nó, không phải là hành hạ.” Phạm Nhàn ho hai tiếng, cố nén cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu trong kinh mạch, miễn cưỡng cười nói: "Ngươi đừng lo sợ quá mức."