๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cách Hoàng đế rất gần, giữ nguyên tư thế bước nhỏ, đùi phải hơi thụt lùi, toàn thân duy trì một đường nét hoàn hảo, không lộ chút sơ hở nào, tạo cảm giác không thể tấn công.
Có điều, trong tay y cầm thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, chung quy y vẫn chẳng phải Tứ Cố Kiếm, chuôi kiếm này không phải chính bản thân y mà gắn liền với thân thể, giờ đây lại như một nét chữ vô cùng xinh đẹp nhưng thừa một nét phác.
Dòng chân khí cuồng bạo như Đại Giang dâng trào từ Đại Ngụy Thiên Tử kiếm. Máu tươi bắn tung tóe từ Hổ Khẩu của Phạm Nhàn, nhưng y không rút kiếm, vì y biết lúc này là thời khắc quyết định ý chí chiến đấu, ý chí tái chiến, không thể để kẻ địch chiếm lấy. Vẻ lạnh lùng trong mắt y càng lúc càng sâu đậm, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu dồn dập tuôn ra.
Phạm Nhàn dũng cảm không rút kiếm, có điều, Hoàng đế bệ hạ rút tay lại.