๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lại đến bờ biển ngoài Đông Di thành. Y nhắm mắt, ngồi trên tảng đá, nhìn sóng biển trắng xoá đang lên xuống êm đềm, như thể thấy được trong đó đôi mắt lạnh lùng vô tình của Tứ Cố Kiếm.
"Cứ đẩy ta về phía con đường ấy, ngươi có nghĩ ta sẽ rất đau khổ không?" Phạm Nhàn hỏi bóng dáng Tứ Cố Kiếm trong sóng biển.
Tứ Cố Kiếm như đáp lại: "Ta có bắt buộc phải yêu ngươi và người Khánh Quốc hay không?"
Phạm Nhàn lắc đầu.