๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đêm đã khuya, Phạm Nhàn một mình lặng lẽ đứng bên hố kiếm, nhìn những thanh kiếm dày đặc chằng chịt như lúa mạ, như rừng cây thẳng đứng vời vợi chọc thủng tầng mây, chìm trong hồi tưởng. Y đứng đúng vị trí Vương Thập Tam Lang từng đứng trước đây. Kỳ thật lúc trong phòng nói chuyện với Tứ Cố Kiếm, y đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thầm lặng của Thập Tam Lang, than khóc thầm lặng thật ra vẫn có tiếng động.
Lúc ấy trong Kiếm Lư chỉ còn hai người họ, vấn đề bàn luận quá quan trọng, ngay cả kiếm đồng cũng bị đuổi đi xa, chỉ để Thập Tam Lang canh gác bên ngoài. Phạm Nhàn hiểu, đây là cách Tứ Cố Kiếm thể hiện thái độ của mình, tin tưởng vào đồ đệ quan môn, còn Phạm Nhàn cũng tin tưởng Thập Tam Lang. Tương lai của Đông Di thành sẽ phụ thuộc vào sự phối hợp giữa Thập Tam Lang và Phạm Nhàn. Tứ Cố Kiếm muốn Thập Tam Lang hiểu thấu đáo hơn qua cuộc đối thoại, Phạm Nhàn cũng hy vọng Thập Tam Lang có thể lĩnh hội điều gì đó từ phép luyện công Bá Đạo mà y thuật lại.
Đó là một lần giao tiếp thầm lặng, ăn ý trong lòng, nhưng lúc ấy tâm trạng Thập Tam Lang quá u uất, không biết nghe vào được bao nhiêu, lĩnh hội được bao nhiêu.
Các đệ tử Kiếm Lư lặng lẽ kéo nhau vào trong phòng, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không bước vào nữa. Y không tự phụ đến mức cho rằng vì quan hệ với mẫu thân, vài lần gặp gỡ, mà đã trở thành người trẻ tuổi thân cận quan trọng nhất của Tứ Cố Kiếm, được ở bên trước lúc lâm chung.