๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta biết được từ miệng Tiếu n biết được, trí nhớ của Ngũ Trúc thúc kém lắm, chắc ngươi cũng biết." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Thần Miếu ở cực bắc, vượt Thiên Quan của Bắc Tề rồi đi cả tháng trời trên băng tuyết, cho đến đêm khi đêm đen kéo dài vô tận, nếu may mắn sẽ thấy kiến trúc màu đen xanh hùng vĩ, đó là Thần Miếu."
Tứ Cố Kiếm im lặng. Trước lúc lâm chung được biết Thần Miếu ở đâu, dường như đã thỏa nguyện, nhưng dáng hình gầy guộc dưới chăn toát lên một nỗi buồn khẽ lương.
"Ra là ở cực bắc, không thấy ánh mặt trời, chẳng lẽ là Minh thổ dưới cõi âm?” Đôi mắt Tứ Cố Kiếm u buồn như giếng cổ, thở dài: "Quả thật không thuộc về thế gian, thật mong đợi, thật mong đợi."
Phạm Nhàn nhìn gương mặt gầy gò dưới chăn, chợt bắt gặp ánh sáng lạ, chẳng lẽ vì được biết chỗ Thần Miếu mà vị Đại tông sư hấp hối đột nhiên nảy sinh chí hướng?