๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bốn người liếc nhau, người đứng đầu là Trần Nhất Giang lên tiếng. Hắn là thủ hạ thân tín do Yến Tiểu Ất bổ nhiệm, biết hôm nay Đại hoàng tử đã làm phản thì dù thế nào bản thân cũng khó sống sót, mà với thân phận của mình không thể bó tay chịu trói được.
Sau một hồi trầm mặc, Trần Nhất Giang nói: "Thưa Vương gia, hiện trên Hoàng thành có hai ngàn cấm quân, trong đó ít nhất sáu bảy trăm người là bộ hạ của năm người chúng ta. Xin hỏi nếu thiếu sự trợ giúp của chúng ta, Vương gia làm thế nào để kiểm soát hết cấm quân?"
Hắn đột ngột ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Quân phòng vệ kinh đô có thể vào kinh bất cứ lúc nào, một phần ba cấm quân đã tới Đại Đông sơn, bây giờ lấy gì đối phó binh đoàn hùng hậu kia? Mạt tướng xin Vương gia suy nghĩ kỹ, để tránh gặp họa mát mạng."
Tuy lời lẽ gay gắt, nhưng các quan quân đang giữ im lặng đều hiểu đây chỉ là chút giãy dụa cuối cùng lúc tuyệt vọng của Trần Nhất Giang.