๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ả đột nhiên nhíu mày, nhìn khắp Quảng Tín cung lạnh lẽo, mở miệng nói: "Cung điện này... toát mùi tro tàn, bản cung muốn ra ngoài."
Lâm Uyển Nhi lẳng lặng nhìn mẫu thân của mình, nói: "Ngươi đã sợ rồi."
"Ta sợ gì chứ, sợ đêm nay Phạm Nhàn lẻn vào cung à?" Trưởng công chúa vỗ nhẹ gò má hơi hốc hác của con gái, nói: "Ta hiểu rõ Phạm Nhàn, hắn chỉ là lũ chuột bọ thích khách vớ vẩn trong bóng tối, không bao giờ dám đối đầu trực diện với kẻ thù... vì hắn sợ chết hơn ai hết."
Trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn con gái, nói: "Ta luôn tự hỏi, nếu dọa giết con để uy hiếp Phạm Nhàn, rốt cuộc hắn sẽ phản ứng thế nào?"