Lúc này, hai ông cháu đang ngắm mặt trời mọc trong ngự hoa viên trên sườn núi.
“Xem ra, chúng ta không kịp trở về ăn cơm rồi.” Tiêu Thiên nhấp hớp trà, chép miệng, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nói đến thì trà mây mù trên núi Vân Vụ có hương vị thật sự rất độc đáo.
Tuyết Phú Quý hơi xấu hổ, nhìn Tiêu Thiên bên cạnh: “Tiểu Tiêu, ông ngoại làm phiền con rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi ạ, lão tổ Tuyết gia nham hiểm độc ác, cực kỳ xảo quyệt, nếu mặc kệ không quản, ắt sẽ có tai họa lớn.”