“Đi, bảo vệ Công chúa chạy trốn.” Lưu Kinh gào lên với những cấm vệ phía sau.
“Lưu sư phụ, người mau dậy đi.” Vân Khinh Ngữ giàn giụa nước mắt, muốn bước đến đỡ ông ấy dậy.
Nhưng nàng chưa kịp đến gần thì Lưu Kình đã khua tay, khiến nàng bị linh khí đẩy lùi: “Đừng quan tâm đến ta, trong hạt kia có chứa linh khí, ta chạy không được.”
“Dù có ra sao, Công chúa không thể từ bỏ hy vọng, cố gắng chạy thẳng về trước, tìm cơ hội sống còn.”
Lưu Kinh nói đến đây, hai mắt sáng rực nhìn thẳng vào Vân Khinh Ngữ.