Triệu Vô Cương hỏi tiếp: “Đặc biệt ở chỗ nào?”
“Bình an...” Cố Nam Diên khẽ đáp.
Kỳ lạ, sao lại là bình an? Nếu nàng rung động trước ta, thì phải là cảm giác trái tim rung lên chứ, nếu là Hiên Viên Tĩnh hoặc Hoa Như Ngọc cảm thấy bình an bên ta thì còn hiểu được, nhưng tại sao Cố Nam Diên lại có cảm giác này?
Và cảm giác quen thuộc ta có với nàng từ đâu đến? Chẳng lẽ chúng ta từng gặp nhau?
Triệu Vô Cương suy nghĩ mãi, từ nhỏ đến giờ dường như chưa từng gặp Cố Nam Diên.