“Ngươi không sao chứ? Có bị thương không? Nghe Lý Nguyên Chính nói, ngươi dường như bị người truy sát...”
Triệu Vô Cương cười đáp:
“Ta không sao. Tẩu tẩu ở đây có quen không? Gần đây phải chạy nhiều nơi, chắc cũng mệt mỏi?”
Hắn chú ý thấy quanh mắt Hoa Như Ngọc hơi sưng đỏ, chắc là khóc nhiều, khuôn mặt đầy lo âu, có lẽ luôn lo lắng mình sẽ gặp chuyện như Tề Lâm.
Nghe câu trả lời của Triệu Vô Cương, lòng Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng nhẹ nhõm, nàng thở phào một hơi.