Khuôn mặt trẻ con hiện lên nụ cười ngây thơ, đôi tay bẩn thỉu mở ra, bạc vụn dù lấm bùn đất nhưng lúc này như đang lấp lánh.
Có đứa còn đưa bạc lên miệng cắn, nghe người lớn nói, bạc thật chính là phải kiểm tra như vậy.
Bạc làm chúng đau răng, nhưng chúng vẫn cười.
Xe ngựa chầm chậm khởi động, Hiên Viên Ngọc Hành mỉm cười trong lòng, đột nhiên hắn cau mày, lại gọi dừng xe:
"Đại Hạ sao có thể để trẻ con chịu khổ mà lại cười đùa thế này?"