Đương nhiên, Tuyết Mạc hiện giờ không còn là Tuyết Mạc lúc trước, chỉ biết dựa vào máu trâu để chống đỡ nguy hiểm nữa.
"Bốp!"
Vung tay tự cho mình một cái bạt tai, Tuyết Mạc cảm thấy đầu óc lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Thế nhưng, khi u mê đã trở thành chuyện thường tình của thế gian, thì sự tỉnh táo duy nhất lại biến thành cái tội.
"Mẹ ơi, ôm con, con muốn ôm."